Chương 1: Đêm Tuyết Lớn

[Dịch] Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái

Tả Đích Thập Yêu Lạp Ngập

5.553 chữ

27-11-2024

Cự Bắc Thành.

Trời nhiều mây, không trăng không sao.

Tuyết rơi dày đặc, thậm chí còn tới sớm hơn năm trước.

Mùa đông giá rét, cửa sổ các nhà đều đóng chặt.

Có vài bóng người đi qua những con phố vắng lặng.

Đột nhiên, có ba bóng người xuất hiện ở phía trước, chặn một nữ nhân đang bị truy đuổi.

Nữ nhân thấy phía trước có người chặn đường thì cũng không có dừng bước lại, mà còn nhanh chóng xông lên.

Hàn quang hiện ra, ba người chặn đường lập tức ngã xuống.

Nữ nhân một tay che bụng tiến vào góc tường.

Bóng đen phía sau bước qua thi thể đồng bạn của mình rồi tiếp tục đuổi theo.

Từ khe ngón tay của nữ nhân chảy ra máu đen, nhỏ giọt trên mặt tuyết trắng noãn.

Nàng nhìn máu tươi không ngừng chảy ra từ bụng của mình, lại tiếp tục cua vào ngã rẽ.

…………

Một tòa tiểu viện.

Phía trên đống nồi đặt một giá sắt, trên giá sắt đặt bánh bột mỳ cũng một ít thịt.

Bên cạnh đống lửa là một bình trà ấm áp.

Một đôi đũa thích hợp lật mì và thịt.

Chủ nhân của chiếc đũa là một thiếu niên, ngồi trên xe lăn, trên người đắp một tấm thảm nhỏ.

Cánh cửa mở rộng, có thể nhìn thấy cảnh tuyết rơi trong sân.

“Đêm khuya ngắm tuyết, ăn thịt uống trà, thật sự biết hưởng thụ.”

“Đáng tiếc, chỉ có một mình ta, nếu như có thêm một cô nương tới ngồi chung thì tốt rồi.”

Thiếu niên có chút tiếc hận.

Đột nhiên, một bóng người rơi vào trong viện.

Thiếu niên lập tức đẩy xe lăn ra.

Vừa lật người lên thì liền nhìn thấy một khuôn mặt khiến người ta kinh diễm đập vào mắt.

Thiếu niên lại ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Ta muốn trường sinh bất lão, thiên hạ vô địch, lòng muốn thì chuyện sẽ thành......”

Thiếu niên còn chưa ước xong, thì lại có hai hắc y nhân rơi vào trong viện.

Trường đao trong tay sáng loáng, đại biểu cho hai người này cũng không phải là tiểu mao tặc gì.

Thiếu niên hơi nhướng mày.

"Ta nói ta là người mù, các ngươi có tin không?"

Hai hắc y nhân nhìn thấy thiếu niên ngồi xe lăn, một người què không có uy hiếp gì đối với bọn họ, tuy nhiên chuyện đêm nay cũng không thể để cho một ít người không liên quan biết đến.

Thiếu niên nhìn thấy đối phương không trả lời, ngược lại cầm đao lao về phía hắn.

“Ai! Quả nhiên trên thế giới này không có loại chuyện tốt như Lâm muội muội.”

Thiếu niên cầm một thanh kiếm gỗ đào nhỏ dùng để trừ tà ở bên cạnh xe lăn.

Hai hắc y nhân kia nếu không phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, thì hiện tại chỉ sợ đã cười ra tiếng.

Nhìn thiếu niên lấy ra kiếm gỗ đào, còn vọng tưởng dựa vào nơi hiểm yếu chống cự, hắc y nhân quyết định đợi lát nữa xuống tay nhanh một chút, tận lực để cho hài tử xui xẻo này không có thống khổ mà chết đi.

Thiếu niên giơ kiếm gỗ đào lên vung lên phía trước.

Loảng xoảng......

Trường đao rơi xuống đất.

Hắc y nhân cách thiếu niên gần nhất, hai đầu gối quỳ xuống đất, hai tay chắp trước ngực.

Một màn này, khiến cho hắc y nhân còn lại đang đứng phía sau cảm thấy vô cùng quỷ dị.

“Ngươi làm gì vậy?”

Không có trả lời.

Đồng bọn của gã vẫn quỳ gối chắp tay trước ngực như vậy.

Hắn vươn tay đẩy người phía trước một cái, đối phương bảo trì tư thế chắp tay trước ngực, rồi ngã xuống đất.

Một cỗ cảm giác lạnh thấu xương sống, hắc y nhân ngẩng đầu đối diện với thiếu niên ngồi trên xe lăn.

Thiếu niên lại một lần nữa giơ kiếm gỗ đào, chém ra, trường đao rơi xuống, hắc y nhân hai tay tạo thành chữ thập, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất.

Một tay khác của thiếu niên bắn ra ngân châm, nếu như dưới tình huống bình thường thì gã có thể né tránh, nhưng bây giờ…

Giống với người trước đó, cả người gã cứng ngắc quỳ trên mặt đất, giống như một bức tượng điêu khắc.

Lúc này, thiếu niên mới đi tới trước mặt hắc y nhân.

Vươn ra ngón trỏ ở tay trái, ngón trỏ giống như sinh vật sống, biến thành một cái miệng to như chậu máu, một ngụm nuốt lấy hắc y nhân ở trước mặt.

Sau khi cái miệng rộng này nuốt lấy một người thì vẫn còn chưa thỏa mãn, chỗ nối của ngón trỏ tiếp tục duỗi dài, lại nuốt một người khác ở dưới đất.

Làm xong những thứ này, một đầu lưỡi màu đỏ tươi vươn ra, liếm liếm môi, rồi biến trở lại bộ dáng ngón trỏ.

Sau đó một cỗ năng lượng phản hồi trên người thiếu niên, thiếu niên liền cảm giác được gân cốt sảng khoái một trận.

“Cái này còn mạnh hơn ăn động vật.”

[Ngón trỏ nuốt thi (phục hồi năng lượng cho kí chủ)]

[100% Tay không tiếp dao sắc LV1 99919/9999 (năng lực trưởng thành)]

[Vung kiếm 100 lần, cung cấp một chút kinh nghiệm.]

[Châm nghệ thuật (có thể khiến sinh vật vĩnh viễn dừng lại vẻ đẹp của khoảnh khắc đó]

Sau khi làm xong tất cả, thiếu niên nhìn nữ nhân trong viện.

Lập tức, xe lăn biến thành cánh tay gỗ, kéo nữ nhân vào phòng.

[Phi công (đạo cụ có thể biến hóa thành nhiều loại hình khác nhau)]

Nhìn miệng vết thương thật lớn trên bụng đối phương, thậm chí có thể thấy rõ một bộ phận ruột, hơn nữa còn chảy ra máu đen.

Thiếu niên nhíu mày, vết thương nghiêm trọng như vậy, lại còn bị trúng độc.

Cũng không dám do dự, hắn liền lấy ra một tấm vải trắng trên tay.

Sau đó lại lấy ra một cái hồ lô, mở hồ lô ra, một cỗ hương vị chua chua tràn ngập toàn bộ gian phòng, hương vị kia giống như đem dưa chua ngâm trong hố phân lên men.

Từ trong hồ lô đổ ra một viên thuốc màu đen, hương vị chua gắt lại càng nồng đậm, thiếu niên vội vàng nhét vào trong miệng nữ nhân.

[Giải bách độc (điều kiện đạt được: ăn đồ có mùi, càng thối hiệu quả càng tốt)]

Sau đó lại cắt bỏ quần áo phía trước của nữ nhân, Tiêu Tử Phong tuân theo tâm tính phi lễ chớ nhìn, chỉ nhìn chỗ bụng bị thương, không có liếc lên trên, huống hồ phía trên còn có miếng vải bọc, cũng không nhìn thấy cái gì.

Băng bó đơn giản…

“Kế tiếp phải xem tạo hóa của chính ngươi.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!